Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Cứ đầy

Lặng lẽ oằn mình một kiếp đây
Trần gian qua lại chuyện đan dày
Còng lưng  gót xéo nhìn trời bắc
Phưỡn mặt chân dày ngắm đất tây
“...Rút ván" đi rồi thân vết cõng
“Qua sông…” còn đó bụng hằn xoay
Ngắn dài ngang dọc ôi!... nhân thế.
Ấy việc  buồn vui  mãi cứ đầy

                     3/11/2011
           Nguyễn Thạc Điền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét